Thứ Hai, 20 tháng 4, 2020

Kibalion





   KYBALION



Lời tựa quyển sách này, có lời giới thiệu như sau
“Pháp văn”

(Sách Kybalion, quả quyết là một quyển sách vượt loại thường, nó là ấn chứng của sự khôn ngoan và huyền diệu. Quyển sách nhỏ này thật thâm sâu dưới một hình thức thật giản dị: nó cực kỳ sâu sắc… Những định luật tối cao chỉ huy mọi hiện tướng trên đời, và cả bản thân chúng ta nữa, đều đã được trình bày một cách hết sức đơn giản). 

Quyển KYBALION, mà chúng tôi thường đề cập đến như là một quyển “kỳ thư”, một quyển kinh Dịch của Ai Cập và Hy Lạp cổ truyền: nó vừa là một quyển minh triết (Sagesse), vừa là một quyển sách huyền nhiệm (mystère) dùng làm căn bản cho tất cả mọi thứ học huyền bí cổ đại ở miền Trung Đông, Ai Cập và Hy Lạp.


Những nguyên lý căn bản của nó đều là những nguyên lý mà kinh Dịch của Trung Hoa đã nêu ra. Điều đặc biệt nhứt là những nhà bình giảng nó, đã dùng khoa học cận đại để giải thích, nên những gì thật huyền bí đã trở thành rất dễ hiểu cho những ai có trình độ khá cao về khoa học Tây phương cận đại và hiện đại.

Quyển sách mà chúng tôi được hân hạnh nghiên cứu đã được mua từ năm 1927, và cho đến nay dường như không thấy được tái bản. Dưới đây một vài đoạn văn tiêu biểu trích trong quyển rất quý báu ấy để các bạn thưởng thức và so sánh:
“Pháp văn”
(Những nguyên lý chánh của Chân lý tối thượng chỉ có bảy : kẻ nào hiểu biết được nó là đã nắm được cái chìa khóa màu nhiệm mở được tất cả những cửa Đền Chân lý trước khi đá động đến nó).

“Pháp văn”
(Bảy nguyên lý trên đây đều là những nguyên lý căn bản đã được trình bày trong Kinh Dịch.



1. Nguyên lý thứ nhứt: Chính là chỗ mà Dịch gọi là Thái Cực, hoặc Thái Nhất (Đạo).
 Nó là một bầu điện khí linh thiêng, nguồn sống của Vũ trụ, Vạn vật, Đạo, người Tây phương dịch nó là Mental Cosmique, đó là chữ THẦN của kinh Dịch. Esprit, (viết với chữ E hoa) là để phân biệt với chữ thần (esprit) đối với vật (matìere).
 Cho nên mới nói “Le Tout est Esprit”, “l’Univers est Esprit”.
Vũ trụ do Khí âm dương mà ra, nhưng Khí ấy gọi là THẦN, cho nên tác dụng của cả âm lẫn dương mới là Thần: “Tinh khí vị chi THẦN” .

 Âm là tinh, Dương là khí, cả hai hợp lại mới thành vật. Cái sự phối hợp ấy gọi chung là Thần (Esprit): “Âm Dương bất trắc chi vị THẦN”. “Bất trắc” đây có nghĩa là chế hóa lẫn nhau, luôn luôn có mặt (lưỡng tại) không bao giờ rời nhau, qua lại với nhau và trao đổi với nhau “không lường trước được”. Tất cả mọi sự sinh, khắc, chế, hóa… của Âm Dương Ngũ Hành. Đó là Thần hóa. 
Một nơi khác đã định nghĩa chữ Đạo như vầy:
“Đạo sinh Nhất, Nhất vi Thái cực… Nhất, hà dã?
Thiên địa chi tâm dã, Tạo hóa chi nguyên dã”.

 (Tống Nguyên Học án…, tr 122). Đạo sinh Một, Một tức là Thái cực… Một là gì? Là cái TÂM của Trời (Dương) Đất (Âm). (Xem quyển Tinh hoa Đạo học Đông phương).
Câu “Le Tout est Esprit” có nghĩa là “Tất cả là Đạo”, là Thái cực: “Vật vật các hữu Thái cực”.


2. Nguyên lý thứ hai: Câu “Ce est an haut est comme ce qui est en Bas…”, tức là câu: “Thiên Nhơn tương ứng”, bất cứ sự việc gì đều cùng một lý như nhau. Biết rõ sự cấu tạo của một hột nguyên tử là biết rõ sự cấu tạo của một dải Ngân hà. Sách Kybalion bình về điểm này có viết: 

“Pháp văn”.

3. Nguyên lý thứ ba: Tất cả không có cái gì đứng yên một chỗ: không có cái gì không máy động; không có cái gì không rung động (Rien ne repose; tout remue; tout vibre). Chính đây là cái nghĩa chánh của Dịch: Dịch là biến.


4. Nguyên lý thứ tư: Tất cả đều có hai mặt; những đối cực đều cùng một bản tánh nhưng khác độ; những cái cực đoan lại gặp nhau; tất cả mọi chân lý đều là những chân lý một mặt (một nữa chân lý); tất cả mọi nghịch thuyết đều có thể dung hòa. Đó là cái chân lý: “Một mà Hai, Hai mà Một” của Dịch lý: “Thái cực nhi lưỡng nghi, lưỡng nghi nhi Thái cực”. Đó là cái lý “bất nhị nhất nguyên” của Dịch.


5. Nguyên lý thứ năm: Cái gì cũng trôi qua, và trôi đi mãi mãi; sự gì vật gì đều có cái thời gian của nó; tất cả đều tiến rồi thối; sự qua qua lại lại của cái đòng đưa đều hiện lên trong mỗi sự vật; sự lắc qua bên mặt cũng đồng với sự lắc qua bên trái; tiết điệu luôn luôn không không thay đổi. Dịch bảo: “Biến hóa giả, tiến thoát chi tượng dã. Vãng lai bất cùng vị chi thông”.


6. Nguyên lý thứ sáu: Nhân nào quả nấy; tất cả việc gì đều xảy ra theo đúng luật định cả; cái mà ta gọi là “May mắn” chỉ là một tiếng nói vô nghĩa vì không hiểu Luật; có rất nhiều nguyên nhân và không có một sự vật nào vượt thoát được Luật tự nhiên của Trời Đất cả. Tức là chỗ Dịch bảo: “cùng Lý tận Tánh” để mà “tri Cơ thám nguyên”.


7. Nguyên lý thứ bảy: Bất cứ sự vật gì đều có một âm một dương; bất cứ trên bình diện nào đều có âm dương cả. Bình luận về nguyên lý này, sách Kybalion đưa ra nhiều ý kiến rất hay và lưu ý chúng ta đừng hiểu lầm hai tiếng âm dương giống với sự phân giống về vấn đề sinh lý, giữa giống cái và giống đực. Đoạn văn sau rất đặc biệt: 

“Pháp văn”.
(Người ta thường dùng danh từ Âm như là cái gì có có tánh cách tiêu cực (négatif) và Dương như một cái gì có tánh cách tích cực (positif). Danh từ tiêu cực mà các nhà khoa học đã dùng trước đây không xác đáng, phải gọi là “cathode” (âm cực), vì theo ngữ căn của nó, có nghĩa đi xuống (mà Dịch gọi là “Âm giáng”, lại cũng có nghĩa là “đẻ ra” (engender). Từ chỗ âm cực (cathode) xuất hiện những “điện tử” (électrons). “Cathode” là nguồn gốc (như Bà mẹ) sinh ra những hiện tượng lạ lùng đã làm thay đổi những quan niệm vật lý cách đây đã lâu. Nó là nguyên lý Âm (Principe Maternel) mà nhà Lão gọi là Huyền tẩn: Huyền tẩn chi môn, thi vị thiên địa căn. Thiếu âm, vạn vật không tồn tại.
Cái thói quen gọi Âm trước Dương sau, là căn cứ vào lý do cuộc chuyển hóa Vũ trụ bắt đầu sinh trong bóng tối và âm lạnh (Đông Chí, hướng Bắc, canh khuya): “Nhất dương sinh ở thời Tý”.
*

Trích từ (DỊCH HỌC TINH HOA ) Nguyễn Duy Cần